Italy
Nước Italy phát xít - đồng minh chính của Đức Quốc xã trong Thế chiến II, chịu trách nhiệm về mặt trận Địa Trung Hải trong khối phát xít. Tuy nhiên trùm phát xít Italy, Benito Mussolini, cũng muốn trùm phát xít Đức trao cho binh lính của mình cơ hội chứng tỏ bản thân trong “cuộc thập tự chinh chống lại chủ nghĩa Bolshevik”.
Một quân đoàn viễn chinh đông 62.000 tên đã được gửi tới Mặt trận phía Đông. Lực lượng này đóng vai trò là cơ sở cho tập đoàn quân số 8 của Italy, với quân số khoảng 235.000 người, được thành lập vào mùa hè 1942.
Tuy nhiên người Đức không ấn tượng lắm với mức độ sẵn sàng chiến đấu của các đơn vị Italy. Phía Italy hoàn toàn tỏ ra thiếu chuẩn bị cho tác chiến: Chúng không có đủ xe, vũ khí hạng nặng, và đạn dược.
Quân Italy chiến đấu trên lãnh thổ Liên Xô cho đến khi chúng thất bại trên sông Đông vào cuối năm 1942.
Romania
Năm 1918, Romania lợi dụng tình hình hỗn loạn của Nội chiến Nga để sáp nhập Bessarabia, vốn là một phần trong Đế chế Nga kể từ năm 1812. Moscow không bao giờ quên tổn thất này và vào năm 1940, sau khi gây sức ép lên Bucharest bằng sự đồng ý ngầm của Berlin, đã giành lại sự kiểm soát đối với Bessarabia. Đồng thời, dưới sự bảo trợ của Đức, nhiều lãnh thổ rộng lớn của Romania cũng bị cắt cho Hungary và Bulgaria, những nước có tuyên bố chủ quyền đối với các vùng đất đó.
Khi mất tới 40% lãnh thổ, Đại Romania trong chốc lát không còn là “Đại” nữa.
Đệ tam Đế chế (tức Đức Quốc xã) đóng vai trò quan trọng trong sự mất mát trên của Romania, đã lập tức dụ dỗ đất nước bị suy yếu này về với phe mình. Khi tham gia cuộc chiến chống Liên Xô, Romania được hứa hẹn trả lại vùng đất Bessarabia đã mất (cũng như miền Bắc Bukovina, đã được nhượng cho Liên Xô) cũng như sự sáp nhập một bộ phận đáng kể của nước Ukraine Xô viết.
Hungaria
Động cơ chính thúc đẩy người Hungary gia nhập cuộc chiến của Đức ở phía đông là khát khao không đánh mất cái họ đã có, đó là vùng Bắc Transylvania, chứ không phải là giành thêm lãnh thổ mới.
Khu vực lớn này có cả dân Hungaria và Romania sống trộn lẫn với nhau. Đây từng là một phần thuộc Đế chế Áo-Hung cho tới cuối Thế chiến I. Bị sáp nhập vào Romania năm 1918, vùng đất này đã được Đức giao cho Hungary vào tháng 8/1940. Khi quân Romania cùng với quân Đức
xâm lược Liên Xô, giới cầm quyền ở Budapest bỗng giật mình quan ngại rằng nếu Hungary nằm ngoài cuộc xung đột này, Hitler có thể xem xét lại số phận vùng Bắc Transylvania theo hướng có lợi cho Romania – bên ủng hộ Hitler.
Phần Lan
Phần Lan coi việc tham gia cuộc chiến của Đức chống lại Liên Xô như là sự tiếp nối cuộc Chiến tranh Mùa Đông 1939-1940, mà trong đó Phần Lan mất một phần lãnh thổ của mình, bao gồm vùng phía bắc của eo đất Karelia.
Tuy nhiên quân Phần Lan không dừng lại ở việc tái chiếm lãnh thổ đã mất. Họ chiếm một bộ phận đáng kể của vùng Karelia Xô viết, đồng thời phong tỏa thành phố Leningrad từ phía bắc.
Tổng thể, khu vực Liên Xô-Phần Lan của Mặt trận phía Đông là nơi yên tĩnh nhất trong toàn cuộc chiến. Thậm chí trong nội bộ Hồng quân có lời bông đùa lan truyền như sau: “Chỉ có 3 đội quân trên thế giới không chiến đấu: Quân đội Thụy Điển, quân đội Thổ Nhĩ Kỳ, và tập đoàn quân Xô viết số 23”. Tập đoàn quân Xô viết số 23 là lực lượng có nhiệm vụ ứng phó với quân Phần Lan.
Tuy nhiên Phần Lan không có kết cục tương tự các đồng minh khác của Hitler như Romania, Hungary, và Bulgaria. Sau Thế chiến II, không có chế độ thân Liên Xô nào được thiết lập ở Phần Lan.
Thụy Điển
Trong Thế chiến II, Thụy Điển phải từ bỏ một phần chính sách trung lập.
Tự tuyên bố là quốc gia “không hiếu chiến”, Thụy Điển bắt đầu tích cực cung cấp cho Phần Lan vũ khí, đạn dược, và gửi một quân đoàn tình nguyện Thụy Điển đông hơn 8.000 người đi chiến đấu chống Hồng quân.
Tuy nhiên, Thụy Điển ít hứng thú với việc ủng hộ cuộc “Chiến tranh Tiếp diễn” mà Phần Lan phát động để chống Liên Xô, vì đây không còn là cuộc chiến vì sự sống còn và độc lập. Dẫu vậy, các đơn vị tình nguyện của Thụy Điển vẫn được gửi tới Mặt trận phía Đông.
Croatia
Vào tháng 4/1941, cái gọi là Quốc gia Croatia Độc lập đã được thiết lập trên đống đổ nát của Vương quốc Nam Tư bị đánh bại, xã hội Croatia bị chia làm đôi. Một số người tham gia phong trào kháng chiến đang phát triển nhanh chóng ở vùng Balkan, số khác (những người ủng hộ Ante Pavelić – thủ lĩnh tổ chức Quốc xã Ustaše) lại vui vẻ làm đại diện cho chính sách của phát xít Đức.
Hitler ban đầu không có ý định đưa các đơn vị Croatia vào chiến dịch Barbarossa nhưng cuối cùng lại đồng ý với yêu cầu của Pavelić xin được có cơ hội tham gia cuộc đấu tranh “của các quốc gia yêu chuộng tự do chống lại chủ nghĩa cộng sản”.
Trung đoàn bộ binh tăng cường Croatia 369, quân số lên đến 4.000 người, cũng như lực lượng lê dương không quân và hải quân Croatia đã sang Mặt trận phía Đông tham chiến.
Trung đoàn Croatia là đơn vị nước ngoài duy nhất được Đức trao vai trò trực tiếp trong việc tấn công Stalingrad.